Chàng thanh niên vô tình trở thành nạn nhân oan uổng dưới những bàn tay  thô bạo của một số công an huyện Thanh Trì ấy là Dương Văn Cao (sinh năm  1990), quê ở thôn Đình Tổ (Nguyễn Trãi, Thường Tín, Hà Nội).
Tối ngày 16/12/2013 khi được đưa vào bệnh viện huyện Thanh Oai cấp cứu,  không chỉ riêng các bác sĩ trực tiếp cứu chữa cho Cao, mà ngay cả hàng  trăm người, từ bệnh nhân ở các phòng, đến người nhà đi chăm bệnh nhân  cũng ùa đến xem. Mọi người xì xào bàn tán: “trời ơi thằng bé bị ai đánh  mà dã man đến thế nhỉ?”. Có người há hốc miệng thốt lên: “ôi, bị đánh  tím tái cả người thế này không biết có sống nổi qua mùa đông nữa  không?”.
Có vẻ vì quá đau đớn nên nạn nhân lúc khóc, lúc ngoắc mồm không thể thành tiếng, có lúc gắng mãi mới nói được một từ như kiểu “bút bi tắc mực” chúng tôi phải chắp ghép từng đoạn ngắt quãng mới biết nạn nhân nói rằng: “em.. khó thở, em.…đau lắm anh ạ!”. Rồi nạn nhân lại khóc, lại quằn quại khiến bất cứ ai có mặt lúc đó cũng không cầm được nước mắt. Nhưng cũng có những người bất bình đối với những người đối xử tệ bạc với chàng thanh niên.
Rất may phóng viên đã được “hóa trang” để tận mắt thấy, tận tai nghe, khi Trung tá Đặng Anh Quân, Đội Phó đội Hình sự Công an huyện Thanh Trì trực tiếp đến bệnh viện vào tối ngày 17/12/2013 thăm nạn nhân. Có lẽ vì không biết có mặt phóng viên nên đồng chí công an này đã biểu đạt tính chất xoa dịu kiểu: “sự việc trót lỡ rồi bây giờ phải làm sao?” thì chúng tôi mới dám tin rằng, những người trực tiếp ép cung, nói chính xác hơn là đánh dã man Dương Văn Cao đến trọng thương lại chính là một số các chiến sĩ công an huyện Thanh Trì.
Lời tường trình
Dù có mặt tại bệnh viện huyện Thanh Oai ngay từ những ngày đầu Dương Văn Cao được cấp cứu, nhưng vì tình hình sức khỏe của nạn nhân nhân lúc tỉnh lúc mê, thậm chí có lúc hoảng loạn, cho nên  chúng tôi đã phải chờ đến sáng ngày 18/12/2103 thì nạn nhân mới có chút  sức lực để phỏng vấn.
Sự việc cụ thể như sau: chiều ngày 13/12/2013 Dương Văn Cao đến hiệu cắt  tóc “Minh Tuấn” ở huyện Thường Tín để ngồi chơi. Được biết đây là quán  quen nên lúc rảnh rỗi không có việc Cao thường lui tới. Lúc ấy khoảng 15  giờ bỗng có 4 đồng chí công an mặc thường phục đi xe máy đến trước quán  cắt tóc rồi dừng xe lại ở bên đường. Và họ sang quán, một đồng chí công  an bảo: “Cao à, mày biết tội gì chưa?”. Cao ngơ ngác đáp: “em không  biết”. Thế rồi người ta đưa còng số tám còng vào tay Cao, rồi đưa lên xe  máy, rồi áp tải đi.
Để xác thực thông tin đa chiều, phóng viên đã tìm đến cửa hiệu cắt tóc  “Minh Tuấn” để hỏi một số người có mặt tại sự việc chiều hôm đó. Rõ ràng  tình tiết vụ việc đều giống như nạn nhân Dương Văn Cao kể lại, thậm chí  khi bắt người, không ai được nghe đọc lệnh bắt, cũng không ai thấy  những người lạ mặt giơ thẻ ngành ra.
Thế rồi người ta bắt Cao và đưa về trụ sở tra vấn, tra vấn song người ta  chuyển sang hình thức ép cung Cao. Có người trong số đó bảo: “mày đã  bao giờ bị treo ba lô chưa?”. Chúng tôi chịu cứng không biết thuật ngữ  này là gì nhưng có vẻ là lời lẽ kiểu “hăm dọa”. Rồi Cao kể rằng: “lúc ấy  em bị các chú ấy đánh đau quá nên em cứ khai bừa lung tung, khai không  khớp là các chú ấy lại đánh”.
Cứ như nạn nhân kể lại thì người ta tra tấn bằng đủ mọi hình thức kinh  khủng mà bản thân phóng viên nghe cũng không dám tường thuật lại kẻo có  bạn đọc yếu tim sẽ ngất lịm không biết chừng.
Không sợ hồ đồ khi nói rằng, sự tra tấn này quả thực rất dã man, bởi cứ  xem những vết tích trên thân thể nạn nhân thì thấy. Rõ ràng có những vết  thương như bị ai đó dùng mười đầu móng tay sắc nhọn cào nát vùng ngực.  Riêng hai đầu bàn chân bị người ta dùng vật cứng đập rách cả da nước  vàng rỉ ra có mùi tanh tanh.
Anh Phạm Đình Chiến, sinh năm 1980 là người anh kết nghĩa với Cao tức  tối bảo chúng tôi rằng:“các anh xem, nó vốn trắng trẻo là thế mà mông nó  bị người ta đánh cho thâm xì như bôi nhọ nồi thế này thì sống làm sao  được”.
Nhưng vất vả nhất mấy hôm nay khi Cao nằm viện chính là chị Kim Anh. Chị  Kim Anh vốn là bà chủ bán hàng ăn trong bệnh viện. Hôm Cao nhập viện  không có tiền đóng viện phí cũng do chị trả cho. Chỉ bảo: “thằng Cao này  nhà nó nghèo, chẳng có tiền, nếu mình tiếc vài đồng tiền mà không bỏ ra  cứu em nó thì đến chết mình cũng ân hận đấy”. Thế rồi chị bật khóc khi  kể về tình trạng của Cao mấy ngày qua rằng, lúc thì nôn ra máu, đái cũng  ra máu. Mấy ngày rồi Cao không ăn được gì hết chỉ có uống sữa cầm hơi.
Quay trở lại câu chuyện, khi Dương Văn Cao bị bắt. Cao nhớ trong số  những người đánh Cao có một chú đầu hói, to cao. Sau nhiều lần bị ép  cung, vì không chịu được các trận “mưa” đòn, Cao buộc phải khai lung  tung. Nhưng vì lời khai trước không đúng với lời khai sau. Rốt cuộc  không có chứng cứ cụ thể tội danh gì nên Cao liền được thả về sau ba  ngày giam giữ vô lý.
Sau khi được thả ra Cao cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng. Lúc về đến  chợ Vồi (tức ga Thường Tín), Cao gọi điện cho anh Trường (quê Hà Đông)  nhắn giúp cho anh Chiến (là anh kết nghĩa) rằng: “em chết mất rồi, em bị  công an đánh đập dã man chắc không sống nổi nữa”. Anh Trường nghe thế  liền chuyển lời cho anh Chiến. Sau đó anh Chiến vì đang ở Hưng Yên xa  quá liền gọi cho hai anh em cùng chơi với Cao đến chợ xem sao. Vừa đến  nơi thì thấy Cao ngồi khóc rên, thế là mọi người liền đưa vào bệnh viện  cấp cứu.
Chúng tôi chỉ cần công lý
Rất nhiều người, không chỉ gia đình  nạn nhân, mà ngay cả những người quen thân, thậm chí kể cả những người  không hề biết gì về nạn nhân Dương Văn Cao khi chứng kiến trước sự việc  cũng đều hỏi rằng: “liệu công an đánh người có bị xử lý đích đáng không  nhà báo?”. Có người lại bảo: “không cẩn thận vụ này không khéo có sự bao  che đấy”.
Mọi người đều hỏi nhao nhao cả lên, tất cả cũng chỉ vì một ý nghĩ chung  là sợ: “công lý bị bẻ cong đi mà thôi”. Tuy nhiên, riêng chị Kim Anh lại  là người rất tin vào công lý. Chị bảo rằng: “dù người ta có chạy chọt  thì cũng chẳng ai dám bao che đâu”. Chị vẫn nói đi, nói lại câu đó rất  nhiều lần, chị bảo chị nghe dư luận nói rằng, bác Nguyễn Đức Chung, tức  Thiếu tướng Nguyễn Đức Chung, Giám đốc Công an Thành phố Hà Nội là người  rất công tâm. Cho nên vấn đề bao che cho cấp dưới thì ở Công anh Hà Nội  chả bao giờ có.
Thế rồi chị lại càng tin tưởng hơn sau vụ ông Chấn ở Bắc Giang, thì bác  Trần Đại Quang (tức Đại tướng Trần Đại Quang, Bộ Trưởng bộ Công an) từng  trả lời trên báo chí rằng, nghiêm cấm hình thức ép cung, nhục hình.
Chị vẫn quen cái giọng thích gọi các vị lãnh đạo với cái lối trìu mến là  bác rồi, nên giờ nói về các bác lãnh đạo ấy dù vụ việc chưa được tiến  hành làm rõ nhưng chị biết kết quả là công lý luôn ở bên sự thật rồi.  Mọi người nghe chị nói đều tán đồng chí phải.
Liệu tình tiết của vụ việc sẽ được giải quyết thế nào? Sức khỏe của nạn nhân Dương Văn Cao có đỡ hay không Trí Việt 24h sẽ tiếp tục thông tin đến các bạn.
Hoàng – Dũng
No comments:
Post a Comment