Showing posts with label XaHoi-ThongTin-NhanQuyen. Show all posts
Showing posts with label XaHoi-ThongTin-NhanQuyen. Show all posts

Wednesday, December 18, 2013

Việt Nam trong danh sách 5 chế độ cầm tù nhà báo nhiều nhất trên thế giới


Trọng Nghĩa
Trong bản báo cáo thường niên công bố vào hôm nay, 18/12/2013, Ủy ban Bảo vệ Nhà báo CPJ - Committee to Protect Journalists – đã báo động về sự kiện năm 2013 sắp kết thúc là « Năm tệ hại thứ hai trên bình diện nhà báo bị cầm tù » trên thế giới. Thổ Nhĩ Kỳ tiếp tục là cai ngục sừng sỏ nhất hành tinh, sát theo sau là Iran và Trung Quốc. Điểm đáng buồn là Việt Nam lại bám sát các nước trên, nằm trong danh sách năm nước có nhiều nhà báo bị tù nhất.

Báo cáo của CPJ chỉ có một điểm tích cực duy nhất, nhưng không đáng kể lắm. Đó là so với năm 2013, số lượng các nhà báo bị bỏ tù có giảm đôi chút : 211 người được thống kê, so với con số kỷ lục 232 người trong tù của năm 2012. Dù vậy, mức của năm nay, theo Ủy ban Bảo vệ Nhà báo, vẫn là mức cao thứ hai kể từ năm 1990, tức là từ khi CPJ bắt đầu lập thống kê hàng năm.
Trong bản xếp hạng năm 2013, bộ ba Thổ Nhĩ Kỳ (với 40 nhà báo còn trong vòng lao lý), Iran (với 35 người) và Trung Quốc (32 người) chiếm hơn một nửa số lượng ký giả bị cầm tù trên thế giới. Theo CPJ, các chế độ khe khắt tại ba quốc gia này đã chủ yếu sử dụng các tội danh « chống Nhà nước » để bịt miệng các nhà báo, blogger hay biên tập viên dám lên tiếng phê phán.
Danh sách của CPJ đã được tiếp nối với Erithrea, cai ngục sừng sỏ nhất Châu Phi, với 22 nhà báo sau song sắt, và Việt Nam, nước nắm kỷ lục Đông Nam Á về số lượng nhà báo bị giam cầm với 18 tù nhân là người viết báo.
Điểm được Ủy ban Bảo vệ Nhà báo nhấn mạnh là Việt Nam lại biểu thị cho một xu hướng đáng ngại, tức là ngày càng tống giam nhiều nhà báo hơn. Từ 14 người bị cầm tù, con số này đã tăng lên thành 18, kết quả của một điều được CPJ mệnh danh là « chiến dịch gia tăng đàn áp các blogger ».
Trong danh sách được Ủy ban Bảo vệ Nhà báo công bố, ngoài những tù nhân kỳ cựu như blogger Điếu Cày, nhà văn kiêm nhà báo Nguyễn Xuân Nghĩa…, từ cuối năm ngoái cho đến hiện nay, Việt Nam đã tống giam thêm các ông Lê Quốc Quân, một luật sư viết blog, hai blogger nổi tiếng là Trương Duy Nhất và Phạm Viết Đào, và ông Võ Thanh Tùng, ký giả của tờ Pháp luật Thành phố Hồ Chí Minh.
Theo ông Joel Simon giám đốc điều hành tổ chức CPJ, được AFP trích dẫn : « Bỏ tù các nhà báo vì công việc của họ là đặc trưng một xã hội không khoan dung mà chỉ biết đàn áp… Hiện tượng các nhà báo bị bỏ tù gia tăng ở các nước như Việt Nam và Ai Cập là điều đáng quan ngại ».

Tuesday, December 17, 2013

Tường thuật của blogger Hư Vô - Đào Trang Loan về việc bị cấm xuất cảnh và bị bắt về đồn công an ngày 15/12/2013

Đào Trang Loan (MLBVN) - Sau khi tôi không kí bất cứ giấy tờ nào thì họ ra ngoài hết và chỉ để lại một an ninh thường phục ngồi canh. Một lúc sau họ yêu cầu tôi ra khỏi đồn công an vì đã hết giờ làm việc. Tôi không ra và cứ ngồi lì ở đó để phản kháng việc họ bắt giữ tôi trái phép làm thiệt hại về tài sản của tôi cũng như việc họ hành hung lôi kéo xô đẩy tôi khiến giờ đây toàn thân ê nhức. Thấy tôi cứ ngồi vậy thì một an ninh khác vào tự xưng là bảo vệ cơ quan vào tắt hết điện yêu cầu tôi ra ngoài. Tôi vẫn cứ ngồi thì chừng 5 phút chồng tôi chạy vào hỏi thăm và nói mọi người đang đợi em ở ngoài. Thấy chồng gọi nên tôi đứng dậy và đi ra. Lúc này là 17h chiều ngày 15 tháng 12 năm 2013, ngày mà tôi chính thức trở thành một công dân Việt Nam bị cầm tù trong biên giới Việt Nam...

*

Sáng ngày 15/12 tôi tới sân bay Nội Bài làm thủ tục lên máy bay để đi Thái Lan. 7h sáng tôi có mặt tại quầy vé, sau đó qua bên sân bay quốc tế Nội Bài và đợi an ninh ở đây check in hơn hai giờ đồng hồ mà vẫn chưa xong. Khi tôi đưa hộ chiếu tại quầy như những hành khách khác, họ nhìn tôi chừng 5 phút và một an ninh sân bay từ đâu chạy lại và cầm vội lấy hộ chiếu của tôi. Anh an ninh này cho tôi đi vòng vòng một hồi từ chỗ này sang chỗ kia rồi ra phòng hướng dẫn thủ tục xuất nhập cảnh. Anh ta nói: “em đợi một chút, hộ chiếu của em bị sai, tụi anh đang xác nhận lại”.

Ngồi ở phòng hướng dẫn thủ tục xuất nhập cảnh hơn một tiếng rưỡi thì anh ta đưa tôi vào phía bên trong mà họ gọi là phòng cách ly rồi nói tôi tiếp tục đợi, có gì tụi anh sẽ chịu trách nhiệm nếu em trễ giờ bay. An ninh sân bay check in hơn hai giờ đồng hồ không xong. Tôi nói nhỏ nhẹ với họ rất nhiều lần và yêu cầu họ làm cho nhanh lên vì đã hai tiếng trôi qua rồi mà họ vẫn kêu tôi đợi trong khi 10h30 là máy bay cất cánh mà đến 10h họ vẫn chưa check in xong.

Bức xúc trước những hành động sách nhiễu này của họ, tôi đã chạy ra khỏi phòng và nói cho tất cả mọi người biết hành động sách nhiễu gây phiền hà cho tôi. Và từ đâu hơn chục người đàn ông mặc thường phục xô ra lôi tôi vào. Tôi liền nằm ra đất để chống cự hành động thô bạo của họ. Họ kéo lê tôi vào lại phòng và chốt cửa lại không cho tôi ra ngoài. Bên trong phòng lúc này có 2 người quay phim tôi, 2 an ninh nữ sân bay Nội Bài và bên ngoài thì mười mấy người nữa chặn cửa. Tôi yêu cầu họ cho tôi ra ngoài để gặp người nhà nhưng họ từ chối và còn nói nếu tôi tiếp tục gọi điện với người nhà thì họ sẽ cướp điện thoại của tôi.

Gần 11h họ mở cửa và mời tôi xuống tầng 1, lúc này nơi làm thủ tục lên máy bay gần như không còn hành khách nào vì chuyến bay đã cất cánh lúc 10h30. Họ yêu cầu tôi đi làm việc nhưng tôi không chấp nhận lời yêu cầu đó và đề nghị được gặp chồng tôi là Trịnh Anh Tuấn tức blogger Gió Lang Thang. An ninh vẫn không chấp nhận và nhất quyết tôi phải đi làm việc. Tôi phản đối và chạy về phía cửa ra thì gần chục an ninh nam và mấy an ninh nữ xông vào khiêng tôi đi. Tôi hô hoán: "cứu, cứu" thì bị họ bóp miệng và nhét khăn vào miệng tôi, lột áo khoác ngoài của tôi ra đồng thời cướp chiếc điện thoại tôi đang cầm trên tay. Họ đưa tôi xuống tầng 1 và tống lên taxi đưa đi đâu tôi cũng không rõ.

(Xin ghi chú bắt đầu từ đây, những "an ninh" đều là những người mặc thường phục, không một ai mặc quân phục, cũng như không đưa ra một chứng minh gì để cho biết họ là an ninh khi làm việc với tôi.)


Sau đó tôi mới biết họ đưa tôi về đồn công an cửa khâu sân bay Nội Bài. Họ đưa tôi vào sâu bên trong đồn công an. 

Tôi nói: "các anh các chị hèn vừa thôi, một đứa con gái mà đến 20 an ninh phải vây, rồi còn đánh đập, xô đẩy"

Một an ninh nữ kêu: "chúng tôi chỉ khiêng heo"

Đúng lúc này thì điện thoại reo, tôi mở ra nghe thì 2 an ninh nữ cùng xông vào cướp thêm chiếc điện thoại còn lại này của tôi (lúc nào tôi cũng có 2 điện thoại trong người) và sau đó yêu cầu tôi làm việc. Tôi đã yêu cầu an ninh trả lại tài sản cá nhân của tôi và tôi yêu cầu được liên lạc và gặp chồng mình. Họ không trả lời và tiếp tục xúc phạm tôi với rất nhiều lời khiếm nhã cũng như vu khống tôi. Họ nói: "bố mẹ chị thật khổ vì sinh ra đứa con gái như chị, trông cái mặt cũng xinh mà hỗn láo, láo toét. Cái loại như này chỉ làm đĩ điếm." 

Sau một hồi lời qua tiếng lại họ cũng không chịu trả tài sản mà chỉ xúc phạm tôi cũng như không cho tôi gặp chồng mình. Tôi hoàn toàn không nói thêm gì với họ và nằm ra ghế ngủ để bày tỏ thái độ bất hợp tác trong ôn hòa của tôi. Khi tôi nằm ra ghế ngủ thì hai an ninh nữ tự ghi biên bản lời khai... của tôi với nhau. Một người đọc một người viết, tự thay tôi ghi ra những thông tin của tôi và tự đặt câu hỏi và trả lời với nhau:

Câu hỏi: "Chị sang Thái Lan làm gì?" 

Trả lời: "đi tập huấn do Việt Tân, tổ chức phản quốc lưu vong ở nước ngoài tổ chức"

Tôi phì cười nhưng cũng không thèm đáp trả. "Đúng là bệnh hoạn", tôi thầm nghĩ.

Đang ngủ, tôi nghe thấy tiếng gọi: “Loan ơi! Loan ơi!...” rất to từ phía bên ngoài. Tôi tỉnh dậy và biết chồng mình đang đi tìm mình. Ngay lập tức, gần chục nhân viên an ninh chạy ào vào phòng, chắc vì họ sợ tôi nghe thấy tiếng chồng gọi tôi sẽ chạy ra ngoài hô lên báo cho chồng tôi biết tôi đang ở trong đồn. Thấy tôi tỉnh dậy thì những an ninh nữ bắt đầu vào hỏi chuyện tử tế và mời tôi làm việc nhưng tôi vẫn trả lời là không có gì để phải làm việc và yêu cầu trả lại tài sản cá nhân của tôi. Thấy sự bất hợp tác của tôi họ lại tiếp tục nói những lời xúc phạm tôi. Tôi im lặng hoàn toàn và nằm xuống ghế nhắm mắt lại.

Một hồi sau, một an ninh nữ tên Nguyễn Thị Yên vào trả lại tôi tài sản và mời tôi làm việc. Tôi ngồi dậy xem tài sản cá nhân của mình. Và cũng lúc này thêm an ninh nam vào và bắt đầu rao giảng chính trị. Anh ta mang những người có quan điểm chính trị bất đồng chính kiến như sinh viên Nguyễn Anh Tuấn, chị Lê Thị Công Nhân... để lên án họ và qua đó sỉ nhục tôi cũng như khiêu khích để làm tôi mở miệng. Tôi vẫn giữ thái độ không tranh cãi với anh ta và quay sang người nữ an ninh hỏi lí do đưa tôi vào đây, có phải tôi là tội phạm đang bị truy nã và nếu như thế thì đưa lệnh truy nã cho tôi xem.

Tuy nhiên an ninh đồn Nội Bài vẫn không đáp ứng những yêu cầu chính đáng này của tôi. Thay vào đó họ lại lập một biên bản khác rồi thêm một tờ kê khai tên những thành viên trong gia đình tôi, đồng thời họ in một xấp toàn hình ảnh của tôi trên trang cá nhân facebook của tôi rồi nói đó là lí do tôi không được xuất cảnh. Họ hỏi tôi về việc tặng bóng bay, phát Tuyên Ngôn Quốc tế Nhân Quyền, thắp nến và việc ra mắt Mạng Lưới Blogger Việt Nam và bảo là đó là những hành vi chống phá nhà nước Việt Nam. Tôi vẫn nhất quyết giữ thái độ không làm việc với an ninh về những vấn đề mà tôi cho rằng hoàn toàn không có liên hệ pháp lý đến việc cấm tôi đi ra nước ngoài và chỉ trả lời “tôi không có nghĩa vụ phải trả lời các câu hỏi của chị và yêu cầu chị trả tự do cũng như đền bù tài sản cho tôi”.

Hư Vô - Đào Trang Loan (trái) cùng với các thành viên MLBVN 
trao tuyên bố cho ĐSQ Đức (Ảnh thêm vào bài bởi MLBVN)

Hư Vô - Đào Trang Loan (thứ 3 từ phải) cùng với các thành viên MLBVN 
trao tuyên bố cho phái đoàn G4 (Na Uy, Thụy Sĩ, Canada, New Zealand)
(Ảnh thêm vào bài bởi MLBVN)

15h45 an ninh đồn Nội Bài mang một tờ biên bản chưa được phép xuất cảnh xuống và yêu cầu tôi kí nhưng thời gian thì họ ghi là 9h20. Tôi yêu cầu sửa lại cho đúng giờ để xác định chính an ninh đã làm tôi trễ chuyến bay thì họ từ chối và lại tự làm một biên bản là tôi không chịu kí và họ tự kí với nhau vào biên bản đó.

Sau khi tôi không kí bất cứ giấy tờ nào thì họ ra ngoài hết và chỉ để lại một an ninh thường phục ngồi canh. Một lúc sau họ yêu cầu tôi ra khỏi đồn công an vì đã hết giờ làm việc. Tôi không ra và cứ ngồi lì ở đó để phản kháng việc họ bắt giữ tôi trái phép làm thiệt hại về tài sản của tôi cũng như việc họ hành hung lôi kéo xô đẩy tôi khiến giờ đây toàn thân ê nhức. Thấy tôi cứ ngồi vậy thì một an ninh khác vào tự xưng là bảo vệ cơ quan vào tắt hết điện yêu cầu tôi ra ngoài. Tôi vẫn cứ ngồi thì chừng 5 phút chồng tôi chạy vào hỏi thăm và nói mọi người đang đợi em ở ngoài. Thấy chồng gọi nên tôi đứng dậy và đi ra. Lúc này là 17h chiều ngày 15 tháng 12 năm 2013, ngày mà tôi chính thức trở thành một công dân Việt Nam bị cầm tù trong biên giới Việt Nam.

Tôi cùng với mọi người quay lại sân bay để yêu cầu phòng xuất nhập cảnh trả lời về việc bắt giữ tôi trái phép cũng như làm trễ chuyến bay của tôi nhưng tất cả nhân viên tại đây đều lẫn trốn.

Nhóm chúng tôi gồm có chồng tôi - anh Trịnh Anh Tuấn, bác Nguyễn Hồng Kiên, chú Trương Dũng, anh Lê Thiện Nhân, anh Bùi Tiến Hưng (là anh trai của blogger Người Buôn Gió), chị Quỳnh Anh, chị Lan Le, bạn Tiến Từ Từ, bạn Dusty Bý, bạn Vũ Ngọc Thắng, chị Thảo Teresa, anh Lê Hoàng, anh Cụ già vào mạng, anh Ha Chi Hai và 2 bạn dân oan người H'Mông.

Nhân dịp này tôi xin bày tỏ lòng biết ơn với các bác, cô chú và anh chị đã luôn luôn hỗ trợ, sát cánh để bảo vệ tôi và đây không phải là lần đầu tiên tôi được diễm phúc đón nhận những tình cảm thân thương này.

Cùng với các bác, anh em, bạn bè, vợ chồng tôi cùng chú Trương Dũng giơ cao biểu ngữ “Phản đối bắt giữ người trái phép làm thiệt hại tài sản công dân”“Yêu cầu đền bù thiệt hại”, “Yêu cầu đền bù vé máy bay”. Bảo vệ sân bay chạy ra giật biểu ngữ và thêm rất đông an ninh thường phục đi áp sát để giật biểu ngữ cũng như đánh lén chúng tôi.




Nhìn lại vụ việc, hành vi ngăn chận tôi xuất cảnh trong khi tôi chưa bao giờ nhận được công văn từ cơ quan thẩm quyền thông báo tình trạng không được tự do xuất cảnh là một vi phạm luật pháp. Từ đó dẫn đến hệ quả gây ra những thiệt hại tài chánh, thì giờ và công việc riêng tư của tôi. Hành động chở tôi về đồn công an tạm giam giữ trong khi việc đi ra nước ngoài - như mọi công dân khác - không là một hành vi phạm pháp là hành động lạm dụng chức năng và vi phạm luật. Ở trong đồn công an, việc phỉ báng và vu khống tôi là một hành vi xúc phạm công dân, việc tự biên tự diễn lời khai của tôi là một hành động trái luật.

Tôi viết bản tường thuật này để gửi đến công luận người Việt Nam như là một câu chuyện nhỏ trong bức tranh Nhân Quyền đen tối tại Việt Nam. Tôi cũng sẽ gửi bản viết này bằng tiếng Anh đến với những cơ quan quốc tế mà tôi có địa chỉ email để ít ra những người nào đã bỏ phiếu thuận cho Việt Nam trở thành thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền Quốc Tế biết rõ thêm họ đã bỏ phiếu cho ai.

______________________

Chú thích:

Lịch trình chuyến bay:

Biên nhận vé:




Can thiệp cho 3 đồng bào bị bắt ở Thái Lan Tị Nạn Về 3 Người Việt Vừa Bị Bắt Ở Thái Lan


BPSOS, ngày 17 tháng 12, 2013
Tuần qua, tin tức về 3 người Việt ở Thái Lan bị cảnh sát Thái bắt đã tạo hoang mang cho số 900 đồng bào đang lánh nạn ở quốc gia này. Nhiều người Việt ở hải ngoại đã bày tỏ mối quan tâm và lo lắng.
Chiều tối ngày 11 tháng 12, cảnh sát Thái bắt Trương Quốc Huy và Lê Văn Quang tại căn chung cư nơi hai anh đang tá túc. Cảnh sát Thái cũng đã hỏi chủ nhà người Thái về anh Đặng Chí Hùng, mà tên trên giấy tờ là Phạm Mạnh Hùng. Tuy nhiên anh Hùng đã chuyển đến ở một khu chung cư khác, cùng với gia đình anh Trần Quốc Hiền. Cả hai khu chung cư có cùng một chủ nhà.
Sáng hôm sau ông chủ nhà đã báo động cho anh Hùng để phòng thân.
Anh Hùng và anh Hiền đã cùng đến gặp luật sư của Cao Uỷ Tị Nạn LHQ để xin sự bảo vệ. Tuy nhiên, luật sư bảo hai anh cứ yên tâm về nhà, không việc gì phải lo lắng. Khi bước vào sân của khu chung cư, cảnh sát Thái mặc thường phục đã bắt ngay anh Hùng, còng tay anh và đưa về phòng để lục soát. Cảnh sát cho biết là chỉ được lệnh bắt anh Hùng nên đã để yên cho anh HIền và gia đình.


Hiện nay hai anh Huy và Hùng đã bị đưa vào trại giam của sở di trú Thái Lan (IDC) còn anh Quang thì, theo nguồn tin chưa kiểm chứng được, đang phải làm lao động để đóng tiền phạt nhập cảnh bất hợp pháp.
Ngay khi anh Hùng bị cảnh sát bắt, BPSOS đã được một đồng bào trong nhóm giáo dân Cồn Dầu báo cho biết. Chúng tôi đã thực hiện ngay một số công việc như sau:
-          Thông tin cho Cao Uỷ Tị  Nạn Liên Hiệp Quốc ở cấp cao nhất và yêu cầu can thiệp
-          Thông tin đến bộ phận bảo vệ người tị nạn của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ và đến Toà Đại Sứ Hoa Kỳ ở Thái Lan
-          Phối hợp với các tổ chức bảo vệ pháp lý cho người tị nạn và các tổ chức nhân quyền ở Thái Lan để lên tiếng với chính phủ Thái
Ngày 16 tháng 12, chúng tôi đã truy ra được số IDC của hai anh Huy và Hùng và nhờ một người ngoại quốc đến IDC để thăm hai anh. Tuy nhiên người này mới chỉ thăm được anh Huy. Trại giam IDC cho biết là anh Hùng bị giam trong quy chế đặc biệt nên chỉ được thăm vào những giờ giấc nhất định. Người này sẽ trở lại để thăm anh Hùng nội trong tuần này. 
Chúng tôi hiện có 3 mục tiêu:
(1)    Ngăn chặn mọi ý định cưỡng bức hồi hương các anh Hùng, Huy và Quang
(2)    Kêu gọi Hoa Kỳ nhận định cư sớm anh Huy vì anh đã có quy chế tị nạn và đã được phái đoàn Hoa Kỳ phỏng vấn đợt một trong tiến trình nhận định cư
(3)    Kêu gọi CUTN/LHQ gấp rút hoàn tất tiến trình phỏng vấn tị nạn cho anh Hùng và khởi đầu tiến trình này đối với anh Quang
Theo luật hiện hành ở Thái Lan, mọi người đến Thái Lan lánh nạn đều bị xem là cư trú bất hợp pháp, ngay cả sau khi được CUTN/LHQ công nhận tư cách tị nạn. Vì không còn trại tị nạn, họ phải sống lẩn lút giữa người dân Thái và thường xuyên đứng trước hiểm nguy bị bắt và tống giam. Một khi bị đưa vào trại IDC thì họ sẽ ở đó cho đến khi hồi hương hoặc đi định cư ở một quốc gia khác. Trong một số trường hợp, người đã có quy chế tị nạn của CUTN/LHQ có thể đóng tiền thế chân để được ra ngoài sống nhưng phải trở lại IDC trình diện hàng tháng.
Ngày 16 tháng 12, khi tiếp xúc với DB Ed Royce, Chủ Tịch Uỷ Ban Đối Ngoại của Hạ Viện, tại văn phòng của Ông ở Nam Cali, một phái đoàn người Việt đã nêu trường hợp của các anh Hùng, Huy và Quang. DB Royce cho biết sẽ lập tức liên lạc với Đại Sứ Hoa Kỳ ở Thái Lan cũng như Tổng Trưởng Tư Pháp của Thái Lan để ngăn chặn mọi ý định dẫn độ. Tại buổi họp trước đó với nhân viên đại diện cho TNS Barbara Boxer, phái đoàn yêu cầu TNS Boxer lên tiếng với Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ.
Phái đoàn gồm có Ts. Nguyễn Đình Thắng, Giám Đốc BPSOS; Ông Lê Tinh Thông, Bác sĩ kiêm nhạc sĩ Trung Chỉnh và phu nhân; Luật sư Mike Võ, thành viên hội đồng quản trị của BPSOS ở California; và cô Khánh Doãn và cô Kathy Võ, nhân viên của BPSOS.
BPSOS hiện có văn phòng hoạt động ở Thái Lan với mục đích bảo vệ số ngày càng đông các đồng bào chạy sang quốc gia này lánh nạn cộng sản. BPSOS thực hiện trang blog: bpsosrcs.wordpress.com để hướng dẫn đồng bào về luật lệ ở Thái Lan, cách phòng thân, thủ tục cứu xét quy chế tị nạn của LHQ, và các thông tin liên quan đến đời sống tị nạn.  

Posted on Tuesday, December 17 @ 07:33:48 EST by ngochuynh

Monday, December 16, 2013

Trại giam K3, Xuyên Mộc – Bà Rịa – Vũng Tàu – Lần thăm Kha đầu tiên



Facebooker Đinh Nhật Uy 13/12/2013. Tôi lên trại tạm giam công an Tỉnh Long An thì nhận được tin báo rằng Đinh Nguyên Kha đã chuyển đi đến trại giam Bộ Công An tại Xuyên Mộc - Bà Rịa - Vũng Tàu vào ngày 11/12/2013. Gia đình tôi không nhận thêm bất kỳ một thông báo nào khác từ Kha hay từ nhà giam. Tôi chỉ biết hỏi thăm những gia đình tù nhân khác để có thêm chi tiết trang bị cho chuyến đi Xuyên Mộc vài ngày sắp tới.

15/12/2013. Tối, tôi và chị đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết cho chuyến thăm nuôi đầu tiên tại khu trại giam xa xôi, hẻo lánh. Bản đồ từ dẫn đường từ google được in ra giấy. Hai chị em nhìn nhau như muốn nói: “đường đi chua lét”.

16/12/2013. 5h sáng chúng tôi khởi hành bằng xe máy. Trời âm u, gió lạnh cóng cả đôi bàn tay. Phóng xe trên quảng đường dài nhưng không mệt mỏi. Vì tâm trạng bồn chồn, nôn nao muốn gặp lại người em đang đơn độc ở nơi xa xăm khắc nghiệt. Rừng cao su nối tiếp trùng trùng bao bọc lấy con đường nhựa hẹp teo loang lỗ bùn lầy. Mưa lất phất, mây xám dầy đặc làm không gian thêm ảm đạm. 

Vì không biết Kha bị đưa đến phân khu nào thuộc trại giam Xuyên Mộc, nên tôi đành phải đi hỏi và nhờ xác minh từng phân khu. Chạy dọc theo tỉnh lộ 764 đến Sông Ray, tôi đến một phân khu nằm men theo con lộ. Tôi vào hỏi thăm để xác minh thì họ bảo rằng không có ai tên Đinh Nguyên Kha cả. Họ hướng dẫn tôi đi tiếp đến khu K1 để biết thông tin. 

Tiếp tục theo tỉnh lộ 764 rồi đến tỉnh lộ 328, tôi đến được phân khu K1 trại giam Xuyên Mộc. Làm thủ tục tại phòng bảo vệ, tôi được hướng dẫn đi bộ vào sâu bên trong hơn 300m đến nhà thăm gặp. Tại đây, tôi tiếp tục hỏi thăm về tù nhân chính trị Đinh Nguyên Kha. Một cán bộ trại giam già trả lời rằng: “Ở đây không nhốt tù chính trị, lên khu K3 hỏi đi”. Tôi đi ngược ra cổng bảo vệ và nhờ anh này hướng dẫn đường lên phân khu K3. Theo tỉnh lộ 328, cách khu K1 khoảng 5km, tôi tìm gặp khu K3. Rẽ vào con đường nhỏ ngoằng nghèo, đi thêm 3km nữa, tôi đến được khu K3.

10h30. Khu trại K3 hẻo lánh, nằm giữa rừng cao su bạt ngàn, lạnh ngắt. Phòng thăm nuôi vắng tanh, đếm được khoảng 5 người. Chị tôi đi vào bàn làm thủ tục gặp mặt. Một cán bộ nữ cau có đòi hỏi thăm nuôi phải có “sổ thăm nuôi” thì mới làm được thủ tục. Nhưng chúng tôi chỉ mới đi lần đầu tiên thì làm gì có sổ. Tranh luật một ít phút, một anh cán bộ trung úy trẻ đến giải quyết và hướng dẫn chúng tôi ra ghế đá ngồi chờ. Khoảng 10 phút sau, anh này đề nghị chúng tôi giao chứng minh thư để làm thủ tục. Làm thủ tục xong, khoảng 5 phút sau, Kha được dẫn ra, trên người khoác nguyên bộ đồ “tút”. Ba chị em gặp nhau hớn hở, Kha cười nhe răng khoe cả lợi. (“Tút”: Đồ phạm nhân sọc trắng đen – trong trại giam, chúng tôi hay gọi vui bộ đồ này theo đồng phục đội bóng Juvetut – và chỉ những người tù đang thi hành án). 

Phòng thăm gặp rộng khoảng 40m vuông, ba dãy bàn kê sát vào nhau, người tù và người nhà ngồi đối diện, tay có thể trao tay. Dưới sự giám sát của 3 cán bộ trại giam, chúng tôi trò chuyện thân mật, vui vẻ, bình thường.

- Sao em trai, chuyển lên hồi nào mà không lời từ giã vậy?

- Họ chuyển em đi lúc 3h sang ngày 11/12/2013. Em có nhờ cán bộ nhắn giùm gia đình mình là em chuyển đi Xuyên Mộc. Không ai nhắn lại cho anh hả?

- Không, anh chẳng nhận được tin gì cả, ngày 13/12/2013 anh lên thăm em mới biết em chuyển lên đây. Lần mò đã mới biết em ở nơi này.

- Ở đây, tình hình ăn ở và sinh hoạt như thế nào?

- Sức khỏe em tốt, tự tập thể dục đều đặn nên không bị béo phì. Em bị nhốt chung với anh Cường (Nguyễn Ngọc Cường). Phòng giam cách ly, chỉ có 2 anh em ở chung. Còn anh Thức (Trần Huỳnh Duy Thức) thì bị nhốt 1 mình. Ở đây, anh Thức bị coi là nguy hiểm nhất đó (Kha cười).

- Sao em biết các anh đó vậy?

- Mỗi sáng, các anh em khu giam cách ly được ra phơi nắng. Em nhìn thấy được các anh ở phòng xung quanh. Anh Cường và các anh nơi đây dạy em rất nhiều điều hay và em học hỏi được rất nhiều từ họ.

- Vậy ở đây có khoảng bao nhiêu tù chính trị mà em biết?

- Dạ khoảng hơn 10 người. Anh Trí, anh Hùng, anh Tuấn và nhiều anh khác nữa. Khu giam cách ly này, họ nhốt riêng tù chính trị.

- Em không thắc mắc rằng hôm nay đi thăm nuôi mà không có Mẹ?

- Em biết Mẹ và bác Huỳnh đi Mỹ vận động nhân quyền nên em không hỏi. Thông tin trong này em cũng “update” liên tục thông qua các anh lân cận. Không bị lỗi thời đâu.

- Vậy thì hiện giờ em suy nghĩ như thế nào về trường hợp của mình và các anh em tù chính trị khác.

- Anh Cường và anh Thức đã dạy cho em biết phải cứng cỏi và luôn đặt niềm tin vào sự tiến triển dân chủ của Việt Nam hiện tại. Em và các anh không sợ ngồi tù đâu, vì nó sẽ kết thúc sớm trong nay mai. (Kha cười).

Chị tôi kể về những khó khan vấp phải trong suốt thời gian mà cả hai an hem tôi đều phải “nhập kho”. Rồi kể về những niềm vui, lòng tự hào về anh em tranh đấu. Chị tôi và Kha nói về cuộc sống gia đình, trao đổi về vấn đề gửi nhận đồ thăm nuôi. Đến đây Kha chợt nhớ gì đó và ngắt lời. Kha nhờ cán bộ trại giam đưa cho tôi một bao màu trắng chứa đồ của Kha:

- Đồ này bị trả về gia đình, ở đây họ không cho sử dụng những thứ này.

- Sao sách dạy kỹ thuật, tạp chí, tự học anh văn và bộ luật hình sự mà trả lại?

- Ở trại này không cho đọc sách và không cho gửi sách vào nữa. Cả lá thư cháu My gửi vào họ cũng trả lại luôn, mấy tấm hình nữa. Không hiểu sao nữa, tại sao trại Long An cho mà ở đây không cho? Cũng là trại của Bộ Công An hết mà, không lẽ có một thế lực nào khác ngăn cấm ha? Anh phải liên lạc cục quản lý phạm nhân giúp em, yêu cầu có văn bản trả lời nhé. Em đang thắc mắc và bực bội lắm.

- Cái gì cũng vậy, phải qua một thời gian dài tranh đấu mới đạt được kết quả. Anh sẽ làm rõ vấn đề này.

Đến đây, cán bộ trại giam giao cho tôi bao đồ của Kha, và Kha ký biên bản giao nhận. Thời gian thăm nuôi cũng đã hết. Khoảng 30p, tôi biết được em trai của mình đã tiến bộ lên rất nhiều. Hãnh diện về em.
Chúng tôi chia và gửi lời thăm sức khỏe đến các anh. Hẹn gặp lại.



VIDEO - Gái khỏa thân phản đối công an côn đồ - human right Vietnam

Nhân Quyền theo kiểu Việt Nam

    Nhiều blogger bị an ninh thường phục ngang nhiên đánh hội đồng khi đến công viên Thống Nhất tham dự hoạt động chào mừng ngày Quốc tế Nhân Quyền, ngày 8/12/2013.
    Nhiều blogger bị an ninh thường phục ngang nhiên đánh hội đồng khi đến công viên Thống Nhất tham dự hoạt động chào mừng ngày Quốc tế Nhân Quyền, ngày 8/12/2013.
    Nguồn danlambao
    Nghe bài này
    Hồi tháng 11 vừa rồi VN được ghế trong Hội Đồng Nhân Quyền LHQ, khiến quan chức VN rầm rộ “phấn khởi”, chẳng hạn như Thiếu tướng Công an Bùi Quảng Bạ tự hào rằng “Nhìn lại những năm qua, trên lĩnh vực nhân quyền, Việt Nam đã đạt được những thành tựu hết sức quan trọng…Cộng đồng quốc tế đánh giá cao những thành tự này vì thế đã dành cho Việt Nam số phiếu ủng hộ cao nhất…”; Chủ nhiệm Ủy ban Đối ngọai Quốc hội Trần Văn Hằng cho rằng “Việt Nam trở thành thành viên Hội đồng Nhân quyền sẽ là câu trả lời đích đáng đối với các thế lực lâu nay cố tình bôi nhọ, vu cáo chúng ta”; Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng nói là “Quyền con người…đưa lên vị trí trang trọng hàng đầu trong Hiến pháp.”; Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khoe rằng VN “Bảo đảm quyền con người, quyền tự do, dân chủ”; Chủ tịch nước Trương Tấn Sang quả quyết “bảo vệ  quyền con người”; Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng không quên quảng bá quyền con người là một trong những “nội dung quan trọng” trong Hiến pháp sửa đổi vừa được thông qua…
    Cái mùi của chế độ
    Nhưng chỉ tháng sau – tức tháng 12 này, VN – nói theo lời blog Dân Luận, “…tùy tiện chà đạp quyền con người trong Ngày Quốc Tế Nhân Quyền”. Blogger Hòang Dũng báo động rằng các hoạt động của những người yêu nước cổ súy cho nhân quyền đã bị nhà cầm quyền dùng cán bộ Thành đòan, côn đồ, an ninh chìm, phụ nữ, mắm tôm, bạo lực…hành hung; “các bọc mắm tôm liên tiếp được ném vào đòan người (yêu nước)”, “Có người buột miệng: Đúng là cái mùi của chế độ”…
    Trong thời điểm kỷ niệm Ngày Quốc Tế Nhân Quyền ấy, khi từ Saigòn, Nha Trang, Đà Nẵng, Vinh cho tới Hà Nội, những người có lòng với quê hương, dân tộc cổ võ cho nhân quyền, thì, chẳng hạn như, blogger Mẹ Nấm báo động:
    Tôi đến thăm Hoàng Vi, rồi cô ấy đưa hai mẹ con tôi ra về. Trên đường ra về an ninh thường phục và phụ nữ rất đông nhào đến cướp giật con gấu bông trên tay Hoàng Vi; con gấu đó là của con trai tôi. Tôi la lên ‘ăn cướp’ và họ quây cả ba lại và họ đánh rất tàn bạo rồi họ đẩy cả ba trở lại vào nhà và khóa trái cửa lại. An ninh còn giằng con trai của tôi ra khỏi tay tôi. Khi mọi người nghe tin đến ở bên ngoài thì an ninh đánh Hoàng Dũng chảy máu mắt.
    ‘Vũ khí mắm tôm’ do lực lượng được gọi là ‘công an nhân dân’ sử dụng để tấn công những người đến tham dự buổi sinh hoạt chào mừng ngày Quốc tế Nhân quyền.
    ‘Vũ khí mắm tôm’ do lực lượng được gọi là ‘công an nhân dân’ sử dụng để tấn công những người đến tham dự buổi sinh hoạt chào mừng ngày Quốc tế Nhân quyền. Blog vuongthuc

    Các hoạt động của những người yêu nước cổ súy cho nhân quyền đã bị nhà cầm quyền dùng cán bộ Thành đòan, côn đồ, an ninh chìm, phụ nữ, mắm tôm, bạo lực…hành hung; “các bọc mắm tôm liên tiếp được ném vào đòan người(yêu nước)”, “Có người buột miệng: Đúng là cái mùi của chế độ”
    Blogger Hòang Dũng
    Kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh cho biết:
    Tôi bị đánh khá đau, phải uống thuốc và nằm nghỉ vì tôi bị chứng máu khó đông mà. Tôi nghĩ rằng hành vi mà công an phối hợp với côn đồ để họ đánh những người dám lên tiếng đã trở thành một kịch bản: từ Hà Nội anh Nguyễn Chí Đức, Binh Nhì… rồi ở Sài Gòn, nay lại diễn ra ở Đà Nẵng; tôi thấy rất kinh khủng...hai lực lượng này có lẽ cấu kết với nhau thì trở thành một nhà nước côn đồ, phát xít rất nguy hiểm.
    Và “Câu trả lời đích đáng đối với các thế lực lâu nay cố tình bôi nhọ, vu cáo chúng ta” mà quan chức VN vừa lớn tiếng đó cũng áp dụng “đích đáng” đối với nhiều thanh niên yêu nước khác đấu tranh cho nhân quyền VN, như blogger Trần Hòang Hận bị đánh đập ở Saigòn, blogger Thanh Hòang bị đánh chấn thương sọ não, blogger An Đỗ Nguyễn (tức Nguyễn Hòang Vi) bị đánh đập tàn bạo, bị khóa cửa nhốt trong nhà…Đó là chưa kể, vì tin tưởng một nước vừa được ghế trong Hội Đồng Nhân Quyền nhân Ngày Nhân Quyền, anh Nguyễn Đức Quốc đến công an ở Đà Nẵng đòi lại tài sản bị tịch thu trái phép “liền bị đánh dã man”. Và còn nhiều trường hợp nữa ! Blogger Phạm Thanh Nghiên từ Hải Phòng cáo giác:
    Việc hành hung phụ nữ và trẻ con là một hành vi vi phạm nhân quyền đáng xấu hổ, nhất là khi nó lại xảy ra trong Ngày Quốc Tế Nhân Quyền và Việt Nam vừa mới được nhận vào Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc. Nó làm cho chúng tôi càng xác quyết niềm tin của mình với con đường đã đi như anh chị em chúng tôi đã bày tỏ trong lời giới thiệu Mạng Lưới Blogger Việt Nam là "Tranh đấu để bảo vệ nhân quyền, tự do, dân chủ, phẩm cách và giá trị của con người là mục tiêu, là khát vọng, và cũng là lý do duy nhất cho sự ra đời của Mạng Lưới Blogger Việt Nam. Khi nào các hành vi vi phạm nhân quyền ở Việt Nam còn tiếp diễn, thì Mạng Lưới Blogger Việt Nam vẫn còn lý do để tồn tại.
    Việc hành hung phụ nữ và trẻ con là một hành vi vi phạm nhân quyền đáng xấu hổ, nhất là khi nó lại xảy ra trong Ngày Quốc Tế Nhân Quyền và Việt Nam vừa mới được nhận vào Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc
    Blogger Phạm Thanh Nghiên
    Những hành động vừa nói của giới cầm quyền VN cùng thuộc cấp khiến blogger Cánh Cò liên tưởng đến “chiếc dùi cui khủng bố dân lành”, rằng:
    Blogger Hoàng Dũng, thành viên của phong trào Con Đường Việt Nam, cũng bị lực lượng an ninh đánh đổ máu ngay trước nhà blogger Hoàng Vi hôm 10 tháng 12, 2013
    Blogger Hoàng Dũng, thành viên của phong trào Con Đường Việt Nam, cũng bị lực lượng an ninh đánh đổ máu ngay trước nhà blogger Hoàng Vi hôm 10 tháng 12, 2013. Files photos
    Hạ nhục, vu khống, hành hung, hay giam cầm người dân đã trở thành thuộc tính của từng đảng viên nếu cho y hoặc thị có cơ hội cầm chiếc dùi cui khủng bố người dân lành. Chiếc dùi cui ấy hơn bốn mươi năm trước Tôn Thất Lập đã kêu lên đau xót: “Chiếc dùi cui anh cầm là của người bạn Mỹ. Nhưng người dân Việt là dân mình anh ơi!”. Hơn bốn mươi năm sau lịch sử lập lại. Những chiếc dùi cui made in China đang thi nhau bổ vào đầu những người biểu tình chống Trung Quốc trước đây và những anh chị em phổ biến bản Tuyên ngôn phổ quát Nhân quyền của LHQ, phát bong bóng cỗ vũ cho quyền con người…
    Cái tát vào Hội đồng Nhân quyền LHQ
    Qua bài “Lực lượng an ninh Việt Nam tùy tiện chà đạp quyền con người trong ngày Quốc Tế Nhân Quyền, blog Dân Luận lưu ý rằng “ Từ khi chữ Nhân dân được viết hoa trong Hiến Pháp, Nhân dân vẫn bị lực lượng công an và an ninh đánh đập như thường. Trong khi Đảng và Nhà nước vẫn lập luận rằng dân trí ở Việt Nam thấp nên không thể áp dụng Quyền Con Người như ở các nơi khác, thì họ đã làm gì để nâng cao dân trí về quyền con người?  Qua những hành động trấn áp những công dân đang tìm cách thúc đẩy quyền con người trong xã hội này, chúng ta có thể thấy dụng tâm của chính quyền này là cản trở dân trí, cản trở sự hiểu biết về quyền con người của người dân, để họ tiếp tục lộng quyền và làm giàu trên xương máu của người dân, trên tài nguyên của đất nước này”.
    Bài  “Nói và làm” trên blog Bauxite VN cũng lưu ý giới cầm quyền rằng
    “ Việc làm của các vị đang gây mất trật tự xã hội, chia rẽ những người dân, phá hoại tình cảm công dân và làm tổn hại đến hình ảnh Việt Nam trên trường quốc tế”.
    Blogger Hòang Dũng, dù từng bị dùi cui kiểu “made in China” hành hung, vẫn khẳng định rằng “Chúng ta nhỏ bé nhưng không hề sợ hải”. Mà ngược lại, theo blogger Hòang Dũng, chính giới cầm quyền đang trong tình trạng:
    Clip video các bloggers bị đánh hội đồng, ngày 10/12/2013. RFA screen capture
    Clip video các bloggers bị đánh hội đồng, ngày 10/12/2013. RFA screen capture
    Họ thực sự sợ. Và khi cảm giác đến đường cùng, họ thường dùng những chiêu trò đốn mạt, vô liêm sỉ nhất có thể để đối phó với những người hoạt động, đấu tranh bất bạo động. Đỉnh điểm là họ đã dùng hàng trăm người mặc thường phục, hàng chục dân phòng, công an... để quây kín một con đường nhỏ, rồi sau đó đánh đập dã man phụ nữ, trẻ em, người mang thai và một số thanh niên, trong đó có tôi. Sau đó, tưởng chừng sự việc đã qua đi, họ lại tiếp tục rình bắt lẻ người của chúng tôi, đánh đập vô cùng tàn nhẫn, rồi quẳng về công an phường17, Gò Vấp để đánh tiếp. Không còn một từ nào để lột tả hết bản chất phi nhân tính của lực lượng đó...Tất nhiên là tôi vẫn tiếp tục đi trên con đường đã chọn, cùng anh em chúng tôi. Ít nhất 2 lần chúng tôi đã hỏi nhau: Sợ không? Không!
    Đây là lần đầu tiên tôi thấy sự thô bạo, thú tính như thế của an ninh. Tôi nghĩ đây là một cú tát đối với việc vào Hội đồng Nhân quyền LHQ
    blogger Mẹ Nấm
    Việc giới cầm quyền VN cùng những lực lượng “không còn từ nào để lột tả hết bản chất phi nhân tính” ấy thể hiện “thành tích nhân quyền” mới nhất của một nước vừa được vào Hội Đồng Nhân Quyền nhân Ngày Quốc tế Nhân quyền khiến blogger Mẹ Nấm không khỏi phản ứng rằng:
    Đây là lần đầu tiên tôi thấy sự thô bạo, thú tính như thế của an ninh. Tôi nghĩ đây là một cú tát đối với việc vào Hội đồng Nhân quyền LHQ.
    Qua bài “Thưa tòan thể thế giới: Chúng mày chỉ là những thằng ngu”, blogger J.B. Nguyễn Hữu Vinh lưu ý rằng “Nếu so với sự đặc thù của nhân quyền ở Việt Nam, thì đó là những bài học và kinh nghiệm mà cả thế giới cần học tập: Đàn áp, bắt bớ, cướp giật, tính mạng và máu người dân, chỉ là chuyện thường ngày ở mọi nơi, mọi lúc. Đó là việc đảm bảo một cách tuyệt đối về quyền con người dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của Chủ nghĩa Mác – Lênin lấy bạo lực làm trọng. Bởi tất cả cần phải theo nguyên lý: Không có quyền nào, dù là quyền con người đi nữa, mà lớn hơn quyền lãnh đạo độc tài của đảng”. Blogger JB Nguyễn Hữu Vinh chua chát:
    Nhưng, điều đáng tiếc, là phần còn lại của thế giới lại thừa nhận một nguyên tắc dân chủ, nhân quyền khác xa, thậm chí đi ngược lại những tiêu chí Việt Nam đang thực hiện. Dù vậy, thì cả thế giới vẫn bầu Việt Nam vào ghế Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc? Điều này có ý nghĩa hết sức to lớn và sâu sắc. Nghĩa là cả thế giới phải nghiêng minh mà kính phục cách phát huy quyền con người bằng những bàn tay nhuốm máu dân lành.
    Blogger Người Buôn Gió quả quyết rằng “ Chiếc ghế nhân quyền LHQ đưa VN thoát ra khỏi cảnh “dại” để huênh hoang khoe mẽ với trong nước rằng là  “cú đấm vào mặt thế lực phản động”, nhưng lại không đến được vị thế “khôn” để thực sự mang lại lợi ích cho đất nước, dân tộc. Rút cục, nó đưa Việt Nam vào thế “dở dở ương ương”.
    Cảm ơn các bạn đã theo dõi Tạp Chí Điểm blog hôm nay.

    Tin cập nhật về Đặng Chí Hùng, Trương Quốc Huy và Lê Văn Quang tại Bangkok

    Hải Huỳnh (Danlambao) - Tin từ nhà tù IDC-Bangkok Thailand cho hay Đặng Chí Hùng đã được đưa về đây. Các cơ quan truyền thông của Thái Lan cũng như các cơ quan an ninh của Thái Lan cũng đã biết về trường hợp đặc biệt của Đặng Chí Hùng. Điều đáng ghi nhận là cơ quan an ninh của Thái Lan không đáp ứng yếu cầu quá đáng của cơ quan an ninh Việt Nam là bàn giao Đặng Chí Hùng cho họ. Khi có sự sốt sắng của tòa đại sứ Việt Nam cũng như các nhân viên tình báo của Việt Nam thì Thái Lan nghi ngờ và e dè trong trường hợp này.

    Nguồn tin của chúng tôi cho biết là Đặng Chí Hùng được "đặc cách" về chung phòng với người ngoại quốc da trắng chứ không bị đưa về chung với phòng có người Việt. Ban đầu ai cũng nghĩ là Đặng Chí Hùng sẽ về phòng 5 là nơi giam chung 8 người tỵ nạn chính trị ở IDC. Một nguồn tin cũng từ Bangkok cho hay là sáng nay 16.12.2013 thì người nhà của Luật sư Trần Quốc Hiền đã tiếp xúc được với Hùng trong buổi thăm nuôi sáng nay.

    Khi biết chắc không bị trả về Việt Nam thì tinh thần của anh Đặng Chí Hùng cũng thoải mái hơn một chút. Nguồn tin của chúng tôi cho biết là đã thấy anh Hùng ra sân vận động nhỏ trong nhà tù IDC để tập thể dục. Phải nói rằng đây là trường hợp tù IDC đặc biệt được quan tâm ngay khi người tù chưa được đưa về đây. Phía nhà tù cũng cho hay nếu Đặng Chí Hùng có yêu cầu thăm nuôi đặc biệt, chẳng hạn nếu Hùng có vợ thì họ cũng sắp xếp cho vợ chồng gặp tại phòng riêng.

    Bên cạnh đó cũng có tin từ UNHCR-Bangkok cho hay là Đặng Chí Hùng đã nộp đơn lên UNHCR và buổi chiều ngày 16.12.2013 đại diện của Cao ủy tỵ nạn LHQ cũng đã đến nhà tù IDC để gặp gỡ Đặng Chí Hùng.

    Như vậy cho đến hiện nay thì kế hoạch bắt sống hay ám sát Đặng Chí Hùng của tình báo Việt Nam đã thất bại. Yếu cầu dẫn độ Đặng Chí Hùng về Việt Nam của tòa Đại sứ Việt Nam tại Bangkok cũng bị Thái Lan bác bỏ Khi tòa đại sứ Việt Nam xuất hiện đòi yêu cầu dẫn độ Đặng Chí Hùng thì phía nhà tù IDC nói họ biết là hiện nay IDC đang giam giữ gần 100 công dân Việt Nam và trước đây họ đã nhiều lần gởi công hàm yêu cầu Tòa đại sứ Việt Nam tại Bangkok đến phối hợp để đưa những công dân Việt Nam về nước nhưng luôn bị phớt lờ. Bây giờ cần giải quyết những trường hợp này trước. Đây là những trường hợp người gốc Hà Tĩnh, Quảng Bình, Nghệ An, Thánh Hóa qua đây trộm cắp, đâm chém nhau bị bắt giam nhưng gia đình và tòa đại sứ Việt Cộng bỏ rơi họ.

    Về tình hình của Trương Quốc Huy xin được cập nhật như sau. Trương Quốc Huy đã được đưa về nhà tù IDC-Bangkok vào buổi sáng ngày 16.12.2013 và được đưa về phòng 6. Số tù của Trương Quốc Huy là IDC 30959. Trường hợp của Trương Quốc Huy đã có quy chế tỵ nạn của Cao ủy tỵ nạn LHQ nên sẽ được IDC thả ra trong nay mai.

    Phòng 6 của nhà tù IDC hiện nay đa phần là người sắc tộc Ê Dê, J'rai, Kh'mer của Việt Nam qua Thái Lan tỵ nạn nhưng chưa được UNHCR cấp quy chế tỵ nạn. 

    Cần nói thêm tất cả những người nhập cư vào Thailand bất hợp pháp hay ở quá hạn visa mà bị cảnh sát Thái Lan bắt thì trong vòng 48 tiếng đồng hồ sẽ ra tòa án Thái xét xử tội nhập cư bất hợp pháp và phải bị đóng tiền phạt là 6000 THB. Sau khi đóng tiền phạt thì bị đưa về nhà tù IDC. Người Việt Nam thì chờ tòa đại sứ Việt Nam cấp giấy thông hành có giá trị trong vòng 30 ngày. Trong thời hạn này thì gia đình mua vé máy bay một chiều cho nạn nhân bay về Việt Nam. Nếu gia đình không thể thực hiện được việc này thì tù nhân Việt Nam có thể nhờ dịch vụ trong tù IDC này làm nhưng giá cả đắt hơn là có người thân bên ngoài tự làm. Những ai có quy chế tỵ nạn thì có thể đóng tiền thuế chân là 50000 THB (gần 2000 USD) và sau đó mỗi tháng đi trình diện cảnh sát Thái Lan một lần. Cho đến ngày rời khỏi Thái Lan đi tỵ nạn thì phải tuyên thệ là từ nay không được nhập vào Thái Lan bất hợp pháp. Những người nhập cư vào Thái Lan bất hợp pháp sẽ bị phạt cấm quay trở lại Thái Lan trong vòng 3 năm.

    Qua đây cũng xin thông báo là trong nhà tù của IDC cũng có cantin phục vụ tù nhân bị giam giữ bất hợp pháp. Giá cả có đắt hơn bên ngoài nhưng không đắt đỏ kiểu cắt cổ như trong tù Chí Hòa, Bố Lá, Z30A của nhà nước Việt Nam. Khoảng 10 USD thì tù nhân IDC có thể sống qua ngày đầy đủ bình thường.

    Chúng tôi tiếp tục theo dõi mọi diễn biến liên quan đến các anh em dân chủ bị nạn tai Bangkok-Thái Lan. Luôn đây cũng thông báo luôn là trường hợp Lê Văn Quang cũng đã đóng tiền phạt 6000THB (khoảng 200 USD) nên không phải bị cưỡng bức lao động để trừ tiền phạt.

    Sunday, December 15, 2013

    Bộ Công An ngang nhiên vi phạm pháp luật về xuất nhập cảnh của chính phủ Việt Nam


    Nguyễn Anh Tuấn (MLBVN) - Đây không phải là lần đâu tiên chính quyền Việt Nam không tuân thủ luật pháp do chính nó đặt ra, đặc biệt trong lĩnh vực quyền con người. Có hai khả năng: Một là chính quyền đang chơi trò hai mặt về nhân quyền. Hai là năng lực chính quyền quá yếu kém. Dù là trường hợp nào đi chăng nữa thì người bị thiệt ở đây cũng vẫn là công dân khi họ bị tước đoạt đi những quyền mà họ xứng đáng được hưởng...

    *

    Tự do đi lại và các hạn chế

    Tự do đi lại là một trong những quyền tự nhiên căn bản của con người. Quyền này chắc chắn xuất hiện trước mọi loại hình nhà nước, gắn liền với đặc tính di chuyển của loài người.

    Điều 12 Công ước Quốc tế về Quyền Dân sự và Chính trị nêu rõ: “Bất cứ ai cư trú hợp pháp trên lãnh thổ của một quốc gia đều có quyền tự do đi lại và tự do lựa chọn nơi cư trú trong phạm vi lãnh thổ quốc gia đó; Mọi người đều có quyền tự do rời khỏi bất kỳ nước nào, kể cả nước mình; Những quyền trên đây sẽ không phải chịu bất kỳ hạn chế nào, trừ những hạn chế do luật định và là cần thiết để bảo vệ an ninh quốc gia, trật tự công cộng, sức khỏe hoặc đạo đức xã hội hoặc các quyền tự do của người khác, và phải phù hợp với những quyền khác được Công ước này công nhận.”

    Như vậy, chỉ ‘quyền lợi công’ mới là cơ sở khả dĩ duy nhất hợp lý để các nhà nước hạn chế quyền tự do đi lại của công dân. Trên lý thuyết, ‘quyền lợi công’ này phải được định nghĩa rõ ràng ‘theo luật định’, tức được quy định chi tiết trong một luật do Quốc hội ban hành, với một tinh thần tôn trọng quyền con người hết sức nghiêm cẩn.

    Thực tế Việt Nam

    Trái với thông lệ quốc tế, quyền đặt ra các giới hạn về tự do đi lại ở Việt Nam được giao cho hành pháp, mà cụ thể là được quy định trong Nghị định 136/2007/NĐ-CP của Chính phủ.

    Thiếu nhận thức về quyền con người, Chính phủ Việt Nam vẫn coi quyền tự do đi lại của công dân là do mình ban phát. Điều này thể hiện rõ trong cách diễn đạt đầy tính chất ‘xin-cho’:

    Điều 22.
    1. Thẩm quyền quyết định chưa cho công dân Việt Nam xuất cảnh.

    Không gian cho quyền tự do đi lại của công dân Việt Nam theo khuôn khổ của Nghị định này vốn đã tương đối chật hẹp, với thẩm quyền ‘chưa cho xuất cảnh’ được ban phát cho nhiều cơ quan từ trung ương đến địa phương. Đã vậy, cách hành xử của nhân viên công quyền trên thực tế còn khiến không gian này trở nên chật hẹp hơn.

    Bằng chứng là trong vài ngày gần đây, việc CA Sài Gòn và Cục Quản lý Xuất nhập cảnh liên tục chặn giữ các blogger Châu Văn Thi, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (Mẹ Nấm), Nguyễn Hoàng Vi, Đào Trang Loan, Nguyễn Thảo Chi của Mạng Lưới Blogger Việt Nam đã sai ở hai điểm sau:

    Một là, theo Nghị định 136, CA Sài Gòn (có các cơ quan điều tra cấp tỉnh) chỉ được phép chưa cho xuất cảnh các công dân thuộc diện sau:

    Điều 21Công dân Việt Nam ở trong nước chưa được xuất cảnh nếu thuộc một trong những trường hợp sau đây:

    1. Đang bị truy cứu trách nhiệm hình sự hoặc có liên quan đến công tác điều tra tội phạm.

    2. Đang có nghĩa vụ chấp hành bản án hình sự.

    3. Đang có nghĩa vụ chấp hành bản án dân sự, kinh tế; đang chờ để giải quyết tranh chấp về dân sự, kinh tế.

    Những blogger kể trên đều không nằm trong các diện được quy định ở điều 21, bởi vậy CA Sài Gòn không có quyền cấm họ xuất cảnh.

    Hai là, người ra quyết định chưa cho xuất cảnh phải có văn bản thông báo cho công dân bị cấm(phân biệt với văn bản do Cục Quản lý XNC lập ở sân bay). Đây là cơ sở để xử lý trách nhiệm người đưa ra quyết định trong trường hợp quyết định trái pháp luật. Tuy vậy trong sự việc kể trên, các blogger đều không nhận được văn bản cấm xuất cảnh của mình để làm căn cứ khởi kiện hoặc khiếu nại sau này. Không khó để nhận ra ý đồ trốn tránh trách nhiệm của những người ra quyết định này.

    Vẫn biết luật pháp Việt Nam còn nhiều hạn chế so với chuẩn mực quốc tế, đặc biệt là các nội dung liên quan đến quyền con người. Tuy nhiên, việc một chính quyền không tuân thủ luật pháp do chính nó đặt định là minh chứng rõ nhất phủ nhận tính chính danh của nó. Thực tế này tiềm ẩn khả năng đưa xã hội vào một trạng thái vô luật, vô chính phủ.

    Vì sao nên nỗi?

    Đây không phải là lần đâu tiên chính quyền Việt Nam không tuân thủ luật pháp do chính nó đặt ra, đặc biệt trong lĩnh vực quyền con người. Hiện tượng này đã phổ biến đến mức có thể coi là nguyên tắc cầm quyền của chế độ toàn trị. Có hai khả năng:

    Một là chính quyền đang chơi trò hai mặt về nhân quyền. Nó tham gia ký kết các Công ước Quốc tế và ban hành luật pháp liên quan để thuyết phục cộng đồng quốc tế về cam kết tôn trọng nhân quyền của nó, trong khi đó ở trong nước, vì nhu cầu đàn áp, nó công nhiên phá vỡ luật chơi do nó đặt ra.

    Hai là năng lực chính quyền quá yếu kém. Bộ máy công an trị, nhân danh sứ mệnh ‘còn đảng còn mình’, phớt lờ mọi quy định pháp luật của quốc gia và quốc tế, miễn sao trấn áp thành công những đối tượng mà nó coi là nguy hiểm với chế độ. Kết quả là, chính bộ máy công an này là tác nhân lớn nhất hủy hoại tính chính danh của chính quyền thông qua việc coi thường pháp luật do chính quyền đó đặt định.

    Dù là trường hợp nào đi chăng nữa thì người bị thiệt ở đây cũng vẫn là công dân khi họ bị tước đoạt đi những quyền mà họ xứng đáng được hưởng.

    Trước các hành vi tùy tiện của Công an Cửa khẩu thuộc Bộ Công An, các blogger nên chủ động tiến hành việc khiếu nại hoặc khởi kiện ra tòa hành chính với CA Sài Gòn.